Phải đến với họ, phải ngồi với họ, phải nâng ly với họ, và nghe họ nói, mới hiểu được sự chọn lựa đau lòng đấy. Buông tay trái, níu tay mặt, cố giữ lại cái nghiệp mà ông cha để lại, dù chỉ là chút hương tự nhiên của nước mắm.
Vũ Thế Thành (trích trong “Chuyện đời nước mắm, bình yên và bão tố”)
View original post 1,563 more words